Thứ Hai, 24 tháng 9, 2018

TRĂNG ĐƠN CÔI

cảm thấy Trằn trọc 2 canh, giấc chẳng lành. Vì cái tội uống quá nhiều cafe tại Đường Xưa Lối Cũ.

(Viết thuê cho con nhỏ hàng xóm, ngày nó buồn nhiều)
Sài Gòn say vào giấc ngủ đã lâu.
Gió đi đâu mà im lìm tiếng lá?
Khi chia xa, chốn quen bỗng thành lạ.
Lối em về, cũng chợt thấy xa xa.
Một ngày dài rồi lại sắp trôi qua
Em vẫn thức viết cho anh mỗi tối.
Lời động viên khi mưa giông, bão nổi.
Mà giọt buồn lăn mặn cả bờ môi.
Trăng đêm nay dường như quá đơn côi
Soi vành khuyết, ôi giống như hờn dỗi!
Mây mang giúp bài thơ em viết vội
Gởi lòng mình, nhờ gió chuyển đến anh.
#Thơ thẩn, thẫn thờ#

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.